Đánh giá: 7.6/10 từ 28 lượt. Converter: Ngonquynh520. Editor: Hoa Hồng, Fuly, Nguyễn Thị Mỹ Hà, Tiểu Tất Cửu, AnhThơ, tieu_hao. Số chương: 61 + 2 ngoại truyện. Lịch đăng: 4 chương/1 tuần. Giới thiệu: Chỉ yêu hai mươi năm. Tìm việc làm mọi lúc mọi nơi.
Sức hút của bộ tiểu thuyết đã góp phần giúp bộ phim gây được tiếng vang. Có thể nói, năm 2021 là năm các biên kịch ngược con dân lên bờ xuống ruộng vì những bộ phim ngược tơi tả. Chỉ Là Quan Hệ Hôn Nhân mang lại làn gió mới, sưởi ấm trái tim của mọt phim sau
BỞI VÌ QUÂN HÔN. Tác giả: Kỳ Vãn. Converter: Ngocquynh520. Editor: hoa hồng, Fuly, nguyễn thị mỹ hà, Tiểu Tất Cửu, AnhThơ, tieu_hao. Beta: hoa hồng (đang lết sau khi truyện hoàn) Số chương: 59 + 2 ngoại truyện. Lịch đăng: 4 chương/1 tuần.
Chương 4: Thành phố A là nhà tớ, Cố nhị là ba tớ (4) 2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc chuyện tình tay ba đầy ngang trái TẠI ĐÂY! Từ 1 phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần, câu chuyện tình yêu đầy sức cảm hóa! Bị lừa thế thân cho em họ, phải gả cho
Truyện Bởi Vì Quân Hôn - Chương 61. Nhan Thấm có bệnh, bệnh tim, cần thay tim, có tiền thì cái gì cũng có, tuy nhiên không có trái tim thích hợp, Cố Diễn Sinh biết được khi đang ở nước ngoài, mà trái tim của Cố Diễn Sinh vừa vặn phù hợp, ít nhất là khi Nhan Thấm ba mươi lăm tuổi phải làm giải phẫu, nếu không
. Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Kỳ Vãn Thể loại Ngôn Tình Nguồn Editor hoa hồng Trạng thái Full Chương cuối Ngoại truyện 【 2 】【 hoàn 】Giới thiệu truyện Truyện Bởi Vì Quân Hôn, chuyện nói về một anh chàng yêu thầm cô ấy đã từ rất lâu nhưng ngại không nói ra và cho đến hiện tại hôm nay thì anh vẫn không đủ can đảm nói với cô đi lấy chồng thì anh lại càng không thể nào nói ra, chỉ biết chôn giấu tình yêu này trong suốt nhiều năm qua. Hằng ngày anh lén lút nhìn cô từ phía sau chỉ có thể đứng từ xa mà thôi, anh không muốn làm tan hạnh phúc đang có của một người là không nhất thiết người đó phải thuộc về mình mà phải chúc cho người mình yêu được hạnh phúc mà thôi đó mới chính là tình yêu thật Ebook Bởi Vì Quân Hôn – Kỳ Vãn FullEbook Bởi Vì Quân Hôn – Kỳ Vãn – Full Epub – FullEbook Bởi Vì Quân Hôn – Kỳ Vãn – Full Prc/Mobi – FullEbook Bởi Vì Quân Hôn – Kỳ Vãn – Full Pdf – Full
Khi Nhan Thấm biết Cố Diễn Sinh từ thành phố G trở về thành phố A là đang lên lớp ở đại học A, trong iphone là tin nhắn đùa giỡn theo thói quen của anh, sắc mặt cô thay đổi một chút, rốt cuộc là ai để tên yêu nghiệt này trở về vậy."Cố Nhị, lần này trở về là vì chuyện gì vậy." Đối diện là công tử con nhà giàu với giọng điệu cà lơ phất phơ, đầu ngón tay lấy một phương thức mập mờ kẹp lấy điếu thuốc, có người cúi thắt lưng xuống giúp đốt thuốc, anh ta nhẹ nhàng hít một hơi "Nếu là vì Nhan Thấm mà nói, vậy cậu cứ yên tâm, tôi vì cậu trông chừng cô ấy thật tốt, làm hại bây giờ cô ấy nhìn thấy tôi đều bị ám ảnh."d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ Diễn Sinh không quan tâm gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh đèn trên trần nhà quay vòng những tia sáng kỳ dị, chiếu vào ly đế cao chứa rượu vang màu đỏ, nhìn rất quỷ dị, anh nhếch môi, sau đó nâng lên thành một đường cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, một người đàn ông như vậy, thấy thế nào cũng đều cảm thấy lợi hại khó nắm bắt."Cô ấy là người ngu dốt đâu đáng giá để cậu đi quan tâm." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mở miệng, chống cằm khẽ cười, trong mắt có màu đỏ như máu chợt lóe lên rồi biến mất, quay vòng náo động, sau đó âm cuối cùng càng nói càng to, quyến rũ vô cùng "Bên tôi còn có việc, đi trước đây." Anh lập tức đứng lên, không nhịn được kéo cà vạt của mình ra, người bên cạnh nhận lấy áo khoác, cũng bước đi theo, anh cầm khăn vuông che kín khóe môi hỏi người giúp việc bên cạnh "Mộ Thanh kia tiếp cận Nhan Thấm khi nào?""Một khảong thời gian rất dài rồi."Vừa đến nhà họ Cố quả nhiên trông thấy Nhan Thấm, cô ấy vẫn thanh lịch, đứng ở phía xa khẽ mỉm cười, có lẽ mới vừa trở về từ trường học, tóc buộc đuôi ngựa, mang theo kính cận, da cũng trắng hồng."Bà Tần." Cố Diễn Sinh lười biếng rúc vào mặt trong ghế sofa, giọng nói vẫn quen thói không chút để ý, Tần Thì là mẹ Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm đã từng rất tò mò, tại sao muốn gọi mẹ mình là “bà Tần”, lúc đó Cố Diễn Sinh đang chơi cờ Tây Dương, ngừng một chút, hơi mỉm cười chủ nghĩa đại nữ tử của mọi người là như thế, không gọi mẹ là Thị trưởng Tần sẽ không sai’, Nhan Thấm kinh hãi một chút, tuy nói mẹ của mình là ủy viên chính trị, nhưng cũng chưa từng xuất hiện như vậy, nhà họ Cố vốn không phân biệt, giống như Cố Diễn Sinh loại con cháu cách mạng bỏ vào trong tiểu thuyết chính là con trai cán bộ cao cấp số một điển hình, chỉ tiếc, Cố Diễn Sinh hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng của Nhan Thấm với quân nhân, cô cho là quân nhân đều phải nghiêm túc nói năng thận trọng, đâu ra đấy tới cực điểm, cố tình ra một Cố Diễn Sinh, quyến rũ lại mị hoặc, tuổi không lớn lắm, lại thành Thiếu tướng lục phải Cố Diễn Sinh, rõ ràng chính là một kiếp khó khăn."Lần này trở về thành phố A, dự định nán lại bao lâu." Cuối cùng vẫn là bà Tần hỏi, rốt cuộc là Thị trưởng, dáng vẻ này người khác đều không học được, dù thế nào Nhan Thấm cũng không thèm để ý, hôm nay cũng dựng lỗ tai lên, có lẽ là cô vô cùng chú ý, chọc cho Cố Diễn Sinh không thoải đời ông cụ Cố có khí phách nhiều năm, nhìn thấy gò má trắng hồng của Nhan Thấm, có lẽ thật sự bởi vì vấn đề tuổi tác, hôm nay ông cụ thoạt nhìn vô cùng từ ái, trong nháy mắt Nhan Thấm chân chó, đi tới bên cạnh ông cụ Cố bóp chân đấm vai, Cố Diễn Sinh cười như không cười, ngậm thuốc "Nhiều năm như vậy, trừ mặt tròn, eo mập, em còn làm được gì."Nhan Thấm cắn hàm răng, đồ khốn kiếp, đồ yêu nghiệt, ai đã để tên yêu nghiệt này trở về thành phố A, trời mới biết ban đầu lúc anh đi, cô làm vẻ mặt ngượng ngùng đưa anh trai Cố của cô, lên Thiên đường. =_=à không phải, đi thành phố G, dĩ nhiên mọi người đều nói, tình cảm giữa Nhan Thấm và anh trai Cố thật phải chưa từng có người hỏi, sao chọn ngay lúc này trở về, đang thời kỳ nhạy cảm đấy, Cố Diễn Sinh luôn thổi trà trong tay, trong mắt che giấu một chút ánh sáng "Công việc ở thành phố A càng thêm bận rộn, trở lại cũng dễ hiểu." Nhưng mà đối phương luôn cảm thấy quái dị, Cố Diễn Sinh nổi tiếng là phúc hắc, giống như Nhan Thấm bị anh xoay tròn trong tay nhiều năm như vậy, người khác không biết được, nhưng Nguyên Miên chơi đùa từ nhỏ đến lớn với cô có thể không biết sao, thấy người con trai quyến rũ ngồi im lặng đối diện, Nguyễn Miên sờ lên cằm chợt nở nụ cười, xem ra cuộc sống sau này, sẽ rất muôn màu muôn vẻ đây."Ôi, anh trai Cố của cậu đấy." Kể từ sau khi Cố Diễn Sinh trở về một đám người xung quanh luôn tụm năm tụm ba trêu đùa, hôm nay ngay cả ăn sushi đến cơm nắm cũng không nhét vào được, một câu nói bất âm bất dương* của Nguyễn Miên trong nháy mắt làm cô ngổn ngang trong gió, nhìn cái thứ có ngoại hình cực kỳ giống băng vệ sinh, y như bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa cho cơ tim tắc nghẽn rồi.*Bất âm bất dương 不阴不阳bù yīn bù yáng ví von thái độ không rõ ràng, lập lờ đôi nướcNguyễn Miên ở trên nệm Tatami* cười như không cười nhìn Nhan Thấm cầm miếng sushi cứng ngắc "Ừ, chính là anh trai Cố mà cậu nghĩ đó, khi còn bé nói cậu là bé trai, cởi quần cậu ra, nói cậu sinh bệnh nặng, bởi vì không có thứ bé trai nên có, cho nên, lấy cớ chữa bệnh, chơi đùa 'Cúc Hoa' của cậu." Suy nghĩ của Nguyễn Miên luôn sâu xa, cái muốn xem, là ngực của cô, trước kia Nhan Thấm luôn nghe người ta nói, ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngực lớn nhưng không có đầu óc, hôm nay thấy Nguyễn Miên sóng lớn mãnh liệt, Nhan Thấm yên lặng nhìn mình, thật ra thì ngày hôm qua Cố Diễn Sinh còn một câu chưa nói, đúng vậy, sau không thấy ngực to ra? Cô rõ ràng nhìn thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười, cùng với đáy lòng mình lã chã nước mắt.*Tatami kanji 畳 là một loại sản phẩm tạm gọi là tấm nệm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.Rốt cuộc Nhan Thấm sụp đổ ở trước mặt Nguyễn Miên, khi còn bé Cố Diễn Sinh có rất nhiều khốn kiếp, bởi vì cô hiền lành, xinh đẹp lại thuần khiết, cho nên luôn cho Cố Diễn Sinh vô số cơ hội tới đùa bỡn cô, một việc trong đó chính là Nguyễn Miên nói, cũng bởi vì một ít chuyện này, Nhan Thấm ở trong nhà vẻn vẹn dành một tháng mười ba giờ để nói chuyện Cố Diễn Sinh đã làm, khi đó chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nhan Thấm,Nguyễn Miên đã hiểu rồi, khẳng định không phải lời nói cầu xin tha."Nguyễn Miên, thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ." Cố Diễn Sinh lại có tên khác là Cố Nhị, là bạn bè xấu đặt tên, vẻ mặt Nhan Thấm nghiêm túc, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy không đúngNét mặt của Nguyễn Miên cứng ngắc "Sao cậu không nói, Cố Nhị đối với cậu, giống như băng vệ sinh với phụ nữ, hơn nữa còn là loại siêu dài dùng cho ban đêm."Nhan Thâm mím môi, khi cô cho rằng băng vệ sinh giống sushi là cô tuyệt đối sẽ không chạm vào, trong nháy mắt thấy Cố Diễn Sinh hành động nhanh nhẹn, dường như không có việc gì nuốt xuống, thậm chí cô đang uống trà, tỏ vẻ không có việc gì là một cô gái tốt, mở miệng chào hỏi "Ba."Nguyễn Miên nghiêm mặt, tiếp đó, Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy gương mặt đẹp của Cố Diễn Sinh đen Thấm thầm kêu không tốt, sao loại chuyện riêng tư này lại nói lên trên mặt bàn, rõ ràng là cùng đùa giỡn với Nguyễn Miên, biết kẻ này da mặt mỏng vả lại tính cách phúc hắc, rõ ràng là đẩy cô vào chỗ chết, xưa nay Nguyễn Miên luôn chen hai chân vào chuyện này, hôm nay cũng chỉ bớt một chút, ngoan ngoãn ngồi ở một bên cười.
Trôi qua những nụ cườiChìm trong câu hát Nam BộMắt tôi rưng rưng khi gió mùa đông bắc vềNơi đây hình hài thế thôiDòng người vẫn như dòng nướcCuốn tôi lặn ngụp trong bao tiếng gọi mờiĐã có bao giờ ta nhớĐã có bao giờ ta nhớTiếng ca ta nhớ bao giờĐã có đôi lần ta khócĐã có đôi lần ta khócOán than ta khóc đôi lầnChợt nghe bên tai thì thầmVề thôi ai ơi đường dàiVề nhấc chén say, ta vứt đờiChợt nghe đôi chân vội vàngĐường xa hun hút bụi trầnMà lòng người vẫn nghe hun hút đường vềĐôi khi lòng muốn yên lặngĐâu cớ vì ta không nóiVì ta vương vấn nhiều rồiĐôi khi mình vẫn quên mìnhĐâu cớ vì ta không đếnVì ta trôi vẫn chưa vềĐã có khi nào mơ ướcĐã có khi nào mơ ướcƯớc mơ, mơ ước khi nàoNhững giấc mơ đều tung cánhVút cao vui đùa trong nắngCó khi nắng cũng phai màuChợt nghe bên tai thì thầmVề thôi ai ơi đường dàiVề nhấc chén say, ta vứt đờiChợt nghe đôi chân vội vàngĐường xa hun hút bụi trầnMà lòng người vẫn nghe hun hút đường vềHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum
Đến nơi này Nhan Thấm bỗng nhiên rất nhàn rỗi, tuy quân nhân bị thương rất nhiều nhưng đây đều là chuyện của Nguyễn Miên. Cố Diễn Sinh phải lo huấn luyện, tuy không phải đi ra ngoài phơi nắng, nhưng nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng, Nhan Thấm rãnh rỗi quá bỗng trở nên đa sầu đa cảm nhìn cái gì cũng thấy không thoải Diễn Sinh nhìn bộ dạng của Nhan Thấm, da trắng, mái tóc đen vốn dài đến eo vì đã được cắt tỉa nên giờ đây trở nên ngắn củn. Trước kia, anh rất thích nhìn cô như vậy, lúc tâm tình anh tốt cô thường đặt chân lên đùi anh, híp mắt, mở đôi môi hồng mềm mại gọi "Anh Diễn Sinh." Lúc tức giận, liền mang cả họ lẫn tên anh ra Cố Diễn Sinh. ’Yêu hay không yêu chỉ ở trong một cái nháy mắt, Cố Diễn Sinh dùng nhiều năm tâm huyết như vậy cũng không thể khiến Nhan Thấm yêu mình, Mộ Lãnh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói vài ba câu, Nhan Thấm liền theo, Cố Diễn Sinh nào cam chịu để tâm huyết nhiều năm của mình trở thành công lòng anh, trong máu anh, toàn thân trên dưới của anh đều hiển thị rõ bản chất chiếm đoạt. Đã cắn thì sẽ giữ chặt, đến chết không Diễn Sinh chợt nhớ tới một câu nói đầy chất văn nghệ Ta dạy một người cách yêu một người thế nào, chỉ đáng tiếc, người người đó yêu không phải là không phải thiếu niên mười mấy tuổi bình thản hào phóng, anh đã tốn nhiều tâm huyết như vậy, làm sao lại cam nguyện chắp tay nhường Nhan Thấm cho người với hành động thân mật của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm vẫn chưa thích ứng được, lúc bị anh hôn cô thường khẽ ngẩng mặt, sau đó dịch môi tới gần, là hành động trong vô thức. Cố Diễn Sinh có thể cảm nhận được, cả Nguyễn Miên cũng nhận thấy, đùa nghịch móng tay sơn đỏ của mình nhẹ nhàng cười "Chuyện này còn đáng mừng hơn chuyện tớ bẻ một nam thẳng thành cong." Tuy cô cô đang cười, nhưng mắt lại giống như một hồ nước, trong không gian âm u, có hào quang màu đỏ thoáng qua "Nhan Nhan, tớ thật tâm vui mừng cho cậu." Cô rất vui mừng, vô cùng Thấm xoay người cười lạnh, tính toán trong lòng anh ta, chưa chắc người khác đã không biết. Cô ngẩng đầu nhìn trời, cây cối trên đảo nhỏ rậm rạp, còn xuất hiện cả loại rắn lớn mà Nhan Thấm nghĩ rằng chỉ trên TV mới thấy. Lúc ấy, Cố Diễn Sinh cầm cây đập nó, chẳng biết trúng chỗ nào mà con rắn kia trở nên bất động. Lúc Nhan Thấm thấy con rắn bị mổ bụng, bên trong còn có xương người, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền quay mặt đi. Cố Diễn Sinh dùng khăn vuông che môi, mang theo nụ cười nhàn nhạt "Báo lên cấp trên, có khi còn được khen đấy."Những cảnh này anh và quân nhân của anh đã thấy quen, trong khoảnh khắc đó Nhan Thấm chợt phát hiện, đây không phải là trò chơi, ngay từ lúc Nguyễn Miên nhấn mạnh từng chữ nói cho cô biết đều là đạn thật ’, cô nên hiểu, đây không phải là một cuộc huấn luyện đơn thuần, đây là huấn luyện sinh tử, tựa như tử sĩ thời cổ đại Thấm không chịu nổi, đau đầu cả đêm, kỳ kinh nguyệt cũng cũng trở nên rối lạn, lúc có lúc không, khi khỏe mạnh hoạt bát, có khi lại đau đến mức không xuống được giường. Cố Diễn Sinh không dám cho cô uống thuốc giảm đau, loại thuốc này uống nhiều dễ bị vô sinh, bình thường anh đều dùng Vitamin giả làm thuốc giảm đau, giờ tình trạng cô như vậy, Cố Diễn Sinh không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần đầu tiên lên giường với cô, anh liền cố ý muốn cô thụ thai, chẳng ngờ kỳ kinh nguyệt đầu tiên này lại làm loạn toàn bộ kế hoạch. Anh phải để cô mang thai, hơn nữa nhất định phải sinh hạ một đứa bé Gia chín đời độc đinh, có một quy định bất thành văn là Nếu không sinh được con trai thì vợ chồng có thể tùy ý xử lý hôn nhân, nhưng nếu đã có con trai, sẽ phải nuôi dưỡng đứa bé này cả đời, dù có mâu thuẫn đến mức ngoại tình nuôi bồ nhí, cũng tuyệt đối không cho phép ly cho oai là muốn đứa bé lớn lên trong tình yêu thương của cha Diễn Sinh ngàn suy vạn nghĩ, nhưng trong mắt vẫn chẳng có một gợn sóng, bàn tay chậm rãi xoa lên bụng cô, anh đã cố ý ngâm qua nước ấm, nên rất thoải mái, Nhan Thấm đau đến mặt trắng bệch, thần trí mơ hồ " Anh Diễn Sinh."Cố Diễn Sinh chợt biến sắc, nhưng giọng nói vẫn ấp áp như cũ “Em gọi anh là gì?" Nhan Thấm chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, anh đẹp trai, anh lịch sự, anh hung ác, thậm chí còn có lúc máu tươi dính đầy mặt, hàm răng vẫn trắng sáng như cũ, khuôn mặt vẫn đẹp đến khó tưởng Thấm liền luống cuống, mồ hôi lạnh chảy ròng "Cố Diễn Sinh, đây chẳng qua chỉ là câu cửa miệng, huống chi lúc nhỏ em cũng luôn gọi anh như vậy, nhất thời khó thay đổi."Cố Diễn Sinh vuốt tóc cô nhẹ nhàng cười “Nhan Thấm, đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em, anh không có em gái, anh cũng không có suy nghĩ loạn luân, hiểu chứ?" Giọng nói của anh càng ngày càng thấp, ba chữ cuối cùng là thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng nhàn nhạt, Nhan Thấm bị dọa đến mức choáng váng, nào suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể gật đầu theo bản năng, Cố Diễn Sinh cười "Nhìn em kìa, vẫn nhát gan như vậy." Sau đó lại nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, Nhan Thấm bị hù dọa một phen liền cảm thấy đỡ đau hơn thật là không có tiền đồ, Nhan Thấm tự phỉ nhổ bản thân."Em muốn về nhà." Kinh nguyệt vừa qua, Nhan Thấm liền bắt đầu đòi về nhà, Cố Diễn Sinh đồng ý, sửa lại y phục cho cô, tỉ mỉ dặn khi máy bay đến, Nhan Thấm chợt quay đầu lại "Cố Diễn Sinh, khi nào thì anh về?"Trái tim Cố Diễn Sinh mềm nhũn, lời nói cũng trở nên nhẹ nhàng "Khoảng mười ngày nữa, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, ngoan, ở nhà nghe lời." Trong lòng Nhan Thấm lúc này ngũ vị tạp trần, một Cố Diễn Sinh dịu dàng, nói ra những lời ấm áp như thế, ngay cả trên mặt cũng là biểu tình an tường thật khiến cô cảm thấy lạ tim Nhan Thấm cũng mềm nhũn, đi đến gần hôn anh, bởi vì vấn đề về chiều cao, cùng ngượng ngùng, cô không hôn lên môi, mà chỉ đến cằm, Nhan Thấm tự phỉ nhổ mình, chiều cao chênh lệch lớn như thế, sau này sinh bé sẽ không bị dị dạng đấy chứ, Cố Diễn Sinh chỉ cười nhẹ, nhìn thấy áo cô bị bung cúc, liền cúi đầu cài lại rồi ôm lấy cô, Nhan Thấm chỉ dám vươn tay nhẹ nhàng ôm anh.
Thời gian gần đây rất khó để chọn được trang phục và phụ kiện cho Cố Diễn Sinh cho nên Nhan Thấm liền thảm, cô bị bà Tần lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại, dù sao đàn ông không cần xen vào những chuyện như thế này cho nên cô phải đi chọn trang sức, phụ kiện với mẹ chồng. Cũng may là hàng hóa mua được đều được cửa hàng chuyển về tận nhà, thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt, giới thiệu rất tỉ mỉ, cuối cùng quyết định là 3 bộ trang sức, nhìn từ viên trân trâu to tròn sáng bóng đến viên kim cương màu hồng phấn lấp lánh, cuối cùng là phỉ thúy ngọc thạch, Nhan Thấm cảm thấy thật hoa mắt. Ngày kết hôn, thời tiết rất tốt, Nhan Thấm mặc một chiếc váy dài quét đất, cha sứ không ngừng đọc những lời diễn văn, tuyên thệ, cuối cùng Cố Diễn Sinh vén khăn voan lên, khẽ hôn lên môi cô. Đầu khăn voan mềm mại phất qua gương mặt của cô, tầm mắt trở nên mơ hồ. Cô nhìn thấy Mộ Thanh ngồi bên cạnh Nguyễn Miên đang nói gì đó với cậu ấy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta quay đầu lại mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền trên má. Vẻ quyến rũ và lịch thiệp trộn lẫn với nhau giống như là một thứ vô cùng sắc bén xuyên qua đầu óc Nhan Thấm, nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Dưới sự chúc mừng của tất cả mọi người, cuối cùng bọn họ cũng kết hôn rồi. Đi trên còn đường quân hôn giống như ba mẹ cô và ba mẹ anh. Nguyễn Miên nói với cô, gả cho quân nhân là một chuyện vô cùng đau khổ, chưa nói tới chuyện ít được gặp mặt nhau mà đau khổ hơn nữa là thời điểm ly hôn, pháp luật cũng sẽ đứng về phía quân nhân, chỉ cần quân nhân không làm chuyện sai lầm gì quá lớn thì sẽ không có khả năng ly hôn, cho nên, bình thường , một khi đã kết hôn thì rất khó ly hôn. Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên đất. Sau khi kết thúc hôn lễ là thời gian động phòng, Cố Diễn Sinh vẫn rất dịu dàng, so với lần đầu tiên còn dịu dàng hơn, Nhan Thấm mở to mắt, không muốn nói chuyện nhưng trong nháy mắt khi anh tiến vào thì vẫn rất đau, cô nhíu mày, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. "Diễn Sinh, con sẽ đưa Nhan Nhan tới thành phố G với con sao?" Bà Tần hỏi anh. Cố Diễn Sinh đứng hút thuốc ở một bên nghe thấy câu hỏi thì quay đầu lại nhìn Nhan Thấm, lông mi của cô giật giật, cố nhịn xúc động muốn hét ra tiếng, cuối cùng, anh vẫn cảm thấy không cần thiết lắm "Thành phố A rất tốt, dù sao cũng là nơi con đã sống hai mươi mấy năm, tạm thời không có ý định đi thành phố G, cho nên con sẽ ở đây một thời gian." "À..." Bà Tần mỉm cười. Ánh mặt trời chiếu vào vườn hoa, tường vi lười biếng bò qua vách tường, từng bụi, từng bụi, có cảm giác rất đẹp đẽ. Nhan Thấm cầm bình tưới nước cho các bụi hoa, Cố Diễn Sinh ngồi trên một cái ghế mây, quay mặt mỉm cười nhìn Nhan Thấm. Anh rất đẹp, vô cùng đẹp, trước kia có khí chất lưu manh, từ sau khi kết hôn, anh bớt phóng túng đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút thản nhiên vương vấn quanh thân, hiện tại giữa hàng lông mày chỉ còn chút lạnh nhạt. Anh sẽ mỉm cười, sẽ để lộ hàm răng trắng tinh, khi ánh nắng chiếu tới cũng sẽ nheo mắt lại, không phải lịch sự, không phải sạch sẽ mà là một loại hòa trộn kì lạ. "Nhan Thấm, chúng ta cùng tới thành phố G đi." Cỗ Diễn Sinh mỉm cười, trong một biển hoa lớn, nhìn từ xa giống như quanh thân thể anh phát ra một luồng hào quang ẩn hiện. Nhan Thấm nhếch môi, chỉ cẩm thấy trong lòng xuất hiện một ngọn lửa giận. Cô liều mạng kiềm chế tức giận "Không muốn." "Vì sao?" "Em không muốn nhìn thấy anh."Bàn tay của Cố Diễn Sinh nắm chặt thành nắm đấm, giận quá hóa cười. Dường như anh rất tức giận, trong mắt còn có tơ máu, bộ dạng thế kia, cho dù anh có đang mỉm cười thì cũng có thể khiến người ta sợ hãi "Em ghét anh như vậy, anh cũng không cầu xin em kết hôn với anh. Em muốn lấy Mộ Lương vậy em đào anh ta từ dưới đất lên đi, nếu em dám minh hôn* thì ai dám ngăn cản em? Hiện tại em tức giận với tôi thì có ích gì?" Anh thực sự vẫn đang cười, môi cong thành vòng cung nhưng trong mắtlại lạnh như băng, không có một chút ý cười. Anh gằn từng tiếng giống như độc dược, đôi mắt xếch yêu nghiệt nhếch lên, nhìn qua không biết là giận hay cười. Anh rút một điếu thuốc lá trắng như tuyết ngậm vào miệng, hài lòng nhìn gương mặtNham Thấm biến sắc. Minh hôn hiểu nôm na là kết hôn với người chết, đây là một tập tục cổ hủ của người Trung Quốc Mộ Lương là một nút thắt trong tim cô. Nhan Thấm cắn môi, tức giận đến phát run, nhìn Cố Diễn Sinh lười biếng tựa vào ghế mây, mỉm cười như có như không, trong mắt lạnh như băng. Cô đã từng nhìn thấy Cố Diễn Sinh như vậy, đã từng có người làm ra chuyện vô cùng qua đáng, khi Cố Diễn Sinh biết chuyện cũng có biểu tình như vậy. Lúc đó Nhan Thấm đem thức ăn đến tìm Cố Diễn Sinh, nhìn thấy anh như vậy liền giật mình. Cô đã từng thấy anh lưu manh vô lại, thấy anh dịu dàng ôn nhu cũng từng thấy anh lịch sự nhã nhặ nhưng cô chưa từng thấy anh như vậy. Sau đó, Nhan Thấm không bao giờ nhìn thấy người đã phạm lỗi đó nữa, hỏi Cố Diễn Sinh, anh chỉ lười biếng mỉm cười, trong mắt là băng tuyết lạnh lẽo không thể hòa tan. "Cố Diễn Sinh, anh là tên khốn kiếp." Nhan Thấm ném bình tưới trong tay về phía Cố Diễn Sinh, cô thực sự đã nổi giận. Nước mắt chảy xuống, từng giọt, từng giọt, nhìn qua vô cùng đáng thương. Cỗ Diễn Sinh hơi nghiêng người, bình tưới bay xẹt qua người anh, hai đầu ngón tay của anh kẹp điếu thuốc lá, miễn cưỡng cười nói "Nhan Thấm, em cho rằng mình là ai? Muốn đấu với anh sao? Anh nói cho em biết đừng dùng tình yêu của anh để sỉ nhục anh. Anh muốn yêu em, em phải chấp nhận, anh không muốn yêu em, em cũng phải chấp nhận. Trước khi kết hôn thì không tính, nhưng mà hiện nay ta đã kết hôn rồi, đời này, em đừng nghĩ có thể rời khỏi anh." Nhan Thấm ôm mặt khóc, nếu như là Mộ Lương, nếu như là Mộ Lương, nếu như là người cười rộ lên thì sẽ vô cùng đẹp đẽ kia, nếu như là thiếu niên đẹp đẽ ôn hòa kia, nếu như là thiếu niên chưa từng lớn tiếng với cô, nếu như là anh, nếu như anh còn sống thì sẽ thế nào. Mộ Lương. Tôi từng yêu một người, anh ấy, anh ấy tên là Mộ Lương. Khi Cố Diễn Sinh bước vào nhà thì Tần Thì đang xem sổ sách, nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình, bà chỉ cười "Chỉ là một người con gái, thương yêu còn không đủ mà con lại còn ngang ngược như vậy, cả thân đều toát ra vẻ kiêu ngạo, hiện tại cũng kết hôn rồi, nếu như con đi thành phố G thì cũng phải đi mấy năm, lần nhày, nhất định phải đưa con bé đi cùng." "Vẫn là để mình con trở về thành phố G thôi, con sẽ bớt thời gian trở về." Cố Diễn Sinh mím môi nói. Lúc Nhan Thấm vào nhà thì Cố Diễn Sinh đang dùng cơm, là cơm tay, bàn tay thuần thục sử dụng dao nĩa, anh miễn cưỡng cười nói "Bây giờ mới vào nhà sao, anh chờ em rất lâu rồi." "Em không đói bụng." Nhan Thấm biết tính của Cố Diễn Sinh chính là như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh. Giây trước còn nói lời ác độc với cô, giây sau đã mua một túi đồ ăn vặt thật lớn đem tới cho cô. Nhan Thấm không thể đoán được tâm tư của anh, chỉ có thể phối hợp, cho Cố Diễn Sinh một bậc thang đi xuống. "Sao vậy, vẫn còn giận anh sao? Ngày mai anh đi thành phố G, cho dù là phải làm cho người ngoài xem thì em vẫn phải đi theo tiễn anh." Cố Diễn Sinh ngoài cười nhưng trong không cười nói "Nhìn em kìa, anh có thể làm gì em, chúng ta là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm, trước kia, lúc đính hôn, em nói em yêu Mạc Lương, chẳng phải lúc đó anh đã lập tức hủy bỏ lễ đính hôn vì em sao?" Nhan Thấm cũng nhớ rõ chuyện lần đó, hơn nữa Cố Diễn Sinh còn nhận hết sai lầm về mình. Nhan Thấm nhớ rõ lúc đó ba của Cố Diễn Sinh rất tức giận, dù sao cũng là quân nhân, cảm thấy danh dự là quan trọng nhất. Thời diểm ông cầm roi đánh lên người Cố Diễn Sinh, anh chỉ ngửa đầu cười, Nhan Thấm thấy sợ, cầu xin ba anh đừng đánh nữa, là lỗi của cô nhưng ba anh không chịu nghe, vẫn không ngừng đánh lên người anh, đánh đến mức anh phải nhập viện. Nhan Thấm cảm thấy rất có lỗi với Cố Diễn Sinh, nhìn gương mặt tái nhợt của anh, cô không ngừng xin lỗi. Khi đó Cố Diễn Sinh thực sự rất suy yếu, lúc mở mắt ra cô mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh có hơi nước. Nhưng mà chỉ có một lần đó thôi, về sau, Nhan Thấm không bao giờ thấy Cố Diễn Sinh khóc hoặc là rơi bất kì giọt nước mắt nào nữa. Từ trước đến nay anh rất ngông cuồng, chỉ có anh khiến người khác rơi lệ mà thôi.
bởi vì quân hôn